Chợ đời, tôi lạc mất tôi
Chạy theo ảo ảnh rã rời thân tâm
Trót sanh ra chốn bụi trần
Hỏi ai thoát khỏi cái vòng trầm luân
Bến Mê, Bờ Giác ngập ngừng
Bước đi thì khổ, mà dừng thì đau!
Xuôi tay, mang được gì theo
Có chăng Cát bụi gối đầu nghiệp duyên
Cũng mừng!
Tôi biết tôi điên!
TRẦM MẶC HOA HUYỀN