Hoa Xuân thoát đã rụng lần
Trong Tâm Vô ngại, trên thân Vô thường
Sáng thí phát, tối niệm hương
Ngẩn ngơ lớp bụi còn vương áo đà
Nắng chiều dọi bóng Thiền na
Sương chang Hộ niệm Lăng Già canh khuya
Cõi đi chung một cõi về
Phù hư nào khác Bồ Đề Chơn Tâm
Lung linh ngời ánh trăng rằm
Soi hồ Tịnh thủy, nẩy mầm Từ quang
Thiền đường, tịnh tọa- Ngỡ ngàng!
Thấy dường ai đó hai hàng lệ rơi
Hỏi ra em đã vì tôi
Nửa đời xõa tóc chờ nơi cửa Thiền
Ta bà là cội nhân duyên
Tôi cười- Đốn ngộ...trong niềm vui em!
TRẦM MẶC HOA HUYỀN